
Buổi gặp mặt 20 năm ngày ra trường của khóa 2002–2005 đã khơi dậy trong tôi những xúc cảm tưởng chừng đã ngủ yên. Hai thập kỷ xa trường, vậy mà khi bước chân trở lại, mọi thứ như chỉ vừa mới đây. Chỉ cần nhìn thấy cánh cổng quen thuộc, những hàng cây rợp bóng, hay nghe lại tiếng cười của bạn bè, tôi như được trở về đúng tuổi mười bảy của mình – trong trẻo, hồn nhiên và đầy mơ ước.
Những ngày này, trường Đoàn Kết – Hai Bà Trưng đang rộn ràng chuẩn bị cho lễ 43 năm Ngày Nhà giáo Việt Nam và hướng tới kỷ niệm 65 năm thành lập. Bầu không khí ấy khiến cảm xúc của tôi càng dâng lên mạnh mẽ, như thể ký ức của thế hệ chúng tôi hòa vào nhịp sống trẻ trung của các em học sinh hôm nay.

Cô Phạm Ngọc Báu - Nguyên Hiệu trưởng

Tri ân các thầy cô Ban giám hiệu nhà trường
65 năm – một hành trình dài đầy tự hào, ghi dấu biết bao thế hệ thầy cô tận tâm và học sinh trưởng thành. Giai đoạn chúng tôi học tại trường Đoàn Kết – Hai Bà Trưng, dưới sự lãnh đạo của Cô Hiệu trưởng Phạm Ngọc Báu – người luôn giữ tinh thần đổi mới nhưng vẹn tròn tình yêu nghề; cùng sự trách nhiệm và chuẩn mực của hai cô Hiệu phó, cô Phạm Lan Hương – cô Lê Thị Thu Hà, mái trường thân yêu đã không ngừng vươn lên, khẳng định vị thế là một trong những ngôi trường có truyền thống dạy tốt – học tốt của quận Hai Bà Trưng và Thủ đô Hà Nội.
Chúng tôi tự hào khi được chứng kiến sự phát triển mạnh mẽ của nhà trường qua từng hoạt động, từng thành tích nổi bật: tỉ lệ đỗ đại học cao, các giải thưởng học sinh giỏi, nghiên cứu khoa học, văn nghệ – thể thao liên tục được nâng lên, và trên hết là sự gắn kết đầy nhân văn trong cộng đồng thầy – trò.

Trong dòng chảy ký ức ấy, hình ảnh thầy cô hiện lên rõ ràng, đầy xúc động: Tôi nhớ cô Hà dạy Vật lý, kiêm Cố vấn đoàn trường – luôn năng nổ và nhiệt tình trong mọi hoạt động. Tôi nhớ thầy Nghĩa, người thầy nghiêm khắc nhưng tận tụy, chỉn chu trong từng bài giảng. Tôi nhớ cô Giao môn Văn, với giọng nói ấm áp và phong thái điềm đạm, gieo vào lòng chúng tôi tình yêu văn học. Những tiết Văn của cô Thắm là khoảng thời gian tâm hồn được chạm vào thế giới văn chương, cảm nhận sâu sắc hơn giá trị của từng con chữ. Tiếng giảng của thầy Tường và thầy Thái vẫn như còn vang vọng đâu đó, với những phân tích đầy cảm xúc giúp chúng tôi hiểu hơn về chính mình. Cô Vân – người dạy Toán kiên nhẫn và nghiêm túc – đã giúp chúng tôi vượt qua thử thách của môn học tưởng như “khó nhằn” nhất. Và cô Minh Châu – cô giáo dạy Sinh đầy tâm huyết – khiến mỗi giờ học trở nên sống động, mở ra trước mắt chúng tôi vẻ đẹp kỳ diệu của thế giới tự nhiên. Còn rất nhiều thầy cô khác mà tôi không thể kể hết, nhưng tất cả đều là những ký ức trọn vẹn và đáng quý. Càng trưởng thành, tôi càng thấm thía rằng thầy cô không chỉ truyền dạy kiến thức, mà còn trao cho chúng tôi những bài học về nhân cách, sự tử tế và nghị lực – hành trang theo suốt cuộc đời.
Ngày họp mặt 20 năm, khi chúng tôi ngồi lại bên nhau, mỗi người đã có những vai trò mới: là cha mẹ, là bác sĩ, kỹ sư, giáo viên, doanh nhân… Nhưng chỉ một ánh nhìn, một nụ cười là đủ để nhận ra nhau như thuở học trò. Thời gian có thể làm đổi thay nhiều thứ, nhưng những ký ức dưới mái trường này thì vẫn vẹn nguyên. Và trên tất cả, điều tôi muốn nói nhất chính là lời tri ân.
Tri ân thầy cô – những người đã dành trái tim và tuổi trẻ để dìu dắt chúng tôi.
Tri ân mái trường – nơi đã nâng bước, chắp cánh và nuôi dưỡng ước mơ.
Tri ân bạn bè – những người đã cùng nhau viết nên quãng đời đẹp nhất.
Trong không khí chuẩn bị cho những ngày lễ lớn của trường, tôi cảm nhận rất rõ rằng: được trở về, được nhớ lại, được bày tỏ lòng biết ơn – ấy là niềm hạnh phúc giản dị nhưng vô cùng sâu sắc.
Nguyễn Đức Duy – Khóa 2002–2005