Tháng Tư về, ánh nắng đã đủ chín để hong khô những giọt sương sớm, nhưng vẫn giữ lại nét dịu dàng của giai đoạn giao mùa. Sân trường Đoàn Kết – Hai Bà Trưng bừng lên một sức sống khác lạ: những tán muồng hoàng yến rực rỡ như chùm ánh sáng rơi xuống từ bầu trời, từng cánh hoa khẽ lay theo từng đợt gió, vàng óng cả một góc trời. Mỗi sớm bước vào lớp, khi tia nắng nghiêng qua cửa sổ, tôi lại thấy lòng mình lặng đi, như chạm phải hơi thở yên bình và rực rỡ của mùa hạ đang đến rất gần.

Những ngày cuối năm học, sân trường dường như tĩnh lặng hơn. Giờ ra chơi, những tiếng cười giòn tan đã nhường chỗ cho sự tập trung cao độ: những nhóm bạn ngồi lại cùng nhau, cúi đầu ôn từng công thức Vật lí, rà soát từng sự kiện Lịch sử, nhẩm lại từng đoạn văn. Trên gương mặt ai cũng hiện rõ sự quyết tâm xen lẫn nỗi lo âu – cái lo rất thật, rất đẹp của tuổi mười tám, khi trước mắt là cánh cổng đại học, là những lựa chọn lớn của cuộc đời.

Tôi nhìn những anh chị khóa trên chăm chú ôn bài – những quyển sách dày đặc gạch chân, những trang giấy chi chít công thức, những đôi mắt ánh lên niềm quyết tâm. Họ cũng đang trải qua “mùa hạ của chính mình” – mùa của nỗ lực, của khát vọng và của những bước chuyển mình mạnh mẽ nhất. Tôi thấy bóng dáng của mình trong tương lai. Thêm một mùa hạ nữa thôi, tôi cũng sẽ bước vào hành trình ấy – với trái tim đầy khát vọng và đôi tay nắm lấy ước mơ của chính mình.


Từ khi bước chân vào Đoàn Kết – Hai Bà Trưng, tôi mới hiểu rằng: trưởng thành không phải là khoảnh khắc đột nhiên lớn lên, mà là hành trình học cách nỗ lực, học cách kiên trì, học cách yêu thương và tự tin vào bản thân. Dưới mái trường Đoàn Kết – Hai Bà Trưng, mùa hạ là mùa của nỗ lực không ngừng, của khát vọng vươn lên, của những chặng đường thanh xuân chói sáng. Mùa hạ sống mãi trong trái tim các cô cậu học trò – như ngọn lửa âm ỉ mà mãnh liệt, chưa bao giờ vụt tắt. Mùa hạ không chỉ là những tháng ngày rực nắng, không chỉ là tiếng ve, là sắc phượng. Mùa hạ là cảm xúc, là ký ức, là niềm tin. Và mùa hạ – mùa của ánh sáng, của nhiệt huyết – chính là mùa dạy chúng tôi điều đó rõ nhất.

Và khi tiếng ve râm ran trên tán phượng đỏ; khi những giọt mồ hôi rơi trong các buổi tổng duyệt văn nghệ; khi tiếng trống giòn giã vang lên trong lễ tổng kết cùng những cái ôm nghẹn ngào của các anh chị lớp 12 trong lễ Tri Ân- Trưởng Thành trước lúc rời xa mái trường; thời khắc chia tay đã điểm. Mùa hạ ấy còn dạy chúng tôi bài học đầu tiên về chia xa và trân trọng.
Giữa ánh nắng tháng 6 nhẹ như tơ, tôi khẽ mỉm cười. Vì tôi biết, mùa hạ không chỉ nằm trong thời gian, mà còn sống mãi trong trái tim – nơi tuổi trẻ vẫn đang rực rỡ tỏa sáng, như ánh nắng đầu ngày sắp bừng lên rực rỡ.
Học sinh Phạm Ngọc Linh- 10D5- K65